Không phải ai cũng có điều kiện để thực hiện những chương trình quy mô lớn. Nhưng giữa phố xá tất bật, vẫn có những người lặng lẽ giúp đỡ người khó khăn bằng cách của riêng mình, từ một phần cơm tối, đôi dép mới, đến vài phút ngồi trò chuyện. Những hành động nhỏ ấy, dù không ồn ào, vẫn mang theo giá trị của lòng nhân ái.
Nguyễn Thanh Duy, còn được nhiều người gọi là Chú Ba Duy, là một trong những người như vậy. Không thuộc tổ chức từ thiện, cũng không hoạt động trong lĩnh vực xã hội, nhưng anh lặng lẽ thực hiện những buổi phát quà, trao cơm, tặng sách hoặc chỉ đơn giản là ngồi trò chuyện với người vô gia cư trên đường phố vào những ngày rảnh.
Ý tưởng đến với anh Duy không phải từ một chiến dịch truyền cảm hứng nào, mà từ một khoảnh khắc rất nhỏ. Một đêm khuya, trên đường đi làm về, anh bắt gặp một cụ ông đang tìm đồ ăn trong thùng rác. Thay vì lướt qua như phần đông người vẫn làm, anh quay xe lại, mua một phần cơm và ngồi cạnh ông cụ đến tận khuya. Câu chuyện đời của người đàn ông không nhà cửa, không thân thích, không nơi nương tựa, khiến anh Duy trằn trọc suốt nhiều ngày sau đó.
Từ đó, anh bắt đầu để ý nhiều hơn đến những người sống bên lề đô thị: người già ngủ dưới gầm cầu, cô lao công ăn vội ổ bánh mì lúc nửa đêm, người mẹ trẻ ôm con xin tiền giữa chợ. Không phải tất cả họ đều khốn khổ như vẻ bề ngoài, nhưng theo anh Duy, việc lắng nghe và đối xử tử tế với họ là điều có thể làm, mà không cần danh nghĩa.
Khác với các nhóm thiện nguyện có lịch trình rõ ràng, anh Duy hoạt động một mình. Khi có thể, anh mua vài phần cơm, chai nước, thậm chí là đôi dép mới để tặng người cần. Có lần, anh Duy đi bộ hàng tiếng đồng hồ trong đêm chỉ để đưa túi quần áo cho một người vô gia cư hay lui tới khu phố cũ.
Nhiều người ngạc nhiên khi thấy một thanh niên trẻ tự làm những việc vốn được cho là của các hội nhóm lớn. Nhưng với anh Duy, sự hiện diện là quan trọng nhất.
Không đăng ảnh, không quay video phát quà, không kể lại các cuộc gặp gỡ trên mạng xã hội, anh Duy cho rằng việc thiện nguyện cần sự tỉnh táo. Một hành động dù tốt, nhưng nếu làm sai cách, cũng dễ biến thành sự thương hại hoặc xâm phạm lòng tự trọng của người nhận. Đó là lý do anh từ chối lời mời quay phim, phỏng vấn, hay tham gia các chương trình lan tỏa hình ảnh.
Tuy làm một mình, nhưng mỗi buổi đi như vậy với anh Duy là một bài học. Có lúc, người nhận từ chối vì nghĩ anh có ý đồ. Có lần, một cụ bà gạt quà anh đưa, chỉ xin được ngồi nói chuyện 10 phút. Những va chạm đó giúp anh hiểu rằng lòng tốt cần đi cùng sự lặng lẽ và tôn trọng, điều không phải lúc nào cũng dễ duy trì.
Hiện tại, anh Duy vẫn tiếp tục những buổi đi bộ đêm, mang theo vài phần ăn, vài lời hỏi han. Không hứa hẹn điều gì lớn lao, không lên kế hoạch dài hơi, nhưng anh luôn mang theo suy nghĩ: “Nếu hôm nay mình không giúp, có thể ngày mai người đó chẳng còn ở chỗ cũ nữa”.
Anh cho rằng, giữa một thế giới bận rộn, chỉ cần có ai đó sẵn sàng dừng lại, lắng nghe, và trao đi điều gì đó nho nhỏ, thì thiện nguyện vẫn còn. Không cần tên gọi, không cần tung hô, chỉ cần có mặt.
Thanh Hương
Link nội dung: https://giaoduccuocsong.vn/chang-trai-co-long-nhan-ai-am-tham-giup-nguoi-co-nho-bang-nhung-buoi-thien-nguyen-a17518.html